Sever 1 Sever 2
151

Sục cặc của lão sếp để trả nợ cho chồng ngay trong công ty

Cô nhìn lên tòa nhà đối diện, bàn tay của người đàn ông không ngừng trêu ghẹo ngực cô, nhũ hoa cương cứng dựng thẳng lên bị vẽ vài vòng rồi bóp nắn. Ở trong nhà giam đọc sách, trong đó có thư viện rất nhiều sách báo, với bản lĩnh chỉ cần đọc một lần liền nhớ, anh nhanh chóng quét sạch thư viện, còn bớt chút thời gian sửa máy tính cho người quản lý thư viện, lập trình hệ thống phân loại sách đơn giản.Vì điều kiện trong phòng trị liệu tâm lý rất tốt, lại có máy tính nên rất nhiều người muốn xin vào, nhưng chỉ có anh mới đủ điều kiện, ở trong đấy ngẩn ngơ thời gian chính là một hai năm.Thứ nhất, bởi vì anh thực sự mắc chứng bệnh sạch sẽ nghiêm trọng.Thứ hai, anh với cảnh sát ở nhà giam có làm một cuộc giao dịch, thỉnh thoảng anh có hỗ trợ cảnh sát, nên bảng phân biểu của phòng trị liệu tâm lý lúc nào cũng sẽ ghi tên anh.Giấc mộng này như chiếc đèn kéo quân nhanh chóng trôi qua trước nửa đời người, về sau anh được chú Tần đưa ra, rồi dưới trướng ông ta rửa tiền bẩn.Rồi sau đó.Khi anh đang ngồi trong phòng gõ máy tính, thì có người gõ cửa.Oai Chủy Lục nịnh nọt đi về phía anh, kéo trong tay một cô gái nhỏ, ân cần hỏi han anh:Anh Đông, anh nhìn xem, cô gái này có được không,Khung ảnh lúc đó xoay chuyển đột ngột, anh thấy rõ cô gái nhỏ trước mặt đang khóc viền mắt đỏ hoe, đôi mắt to ướt như nai tơ đáng thương nhìn anh van xin: Làm ơn thả tôi raAnh không nghĩ trên đời này lại có một đôi mắt đơn thuần, trong sáng đến vậy.Cả đời Lạc Hàn Đông chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt đẹp như vậy, cô gái nhỏ vừa nhìn là biết được gia đình che chở, chưa bao giờ phải đương đầu với sự hiểm ác phức tạp của xã hội.Cô trong sáng như một đám mây trên bầu trời.Lạc Hàn Đông hiếm khi động lòng trắc ẩn, anh muốn đưa đám mây này bay cao trở lại bầu trời.Nhưng trời xui đất khiến.Anh lại đè ‘đám mây’ này dưới thân.Khi Thịnh Hạ tỉnh dậy, cô ngạc nhiên phát hiện ra anh Đông vẫn còn đang ngủ.Mặc dù đôi mắt anh đang nhắm, nhưng dường như giấc ngủ này không được yên ổn, lông mày anh cau lại, đôi môi mím lại thẳng tắp.Cô không dám động đậy một chút nào, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào anh.Môi anh mấp máy, bên tai cô vang lên một âm thanh rất nhỏ, cô bèn tiến lại gần lắng nghe.Người đàn ông lẩm bẩm, Thật xin lỗiThịnh Hạ sững sờ một lúc, lại nghe thấy người đàn ông nói: Thịnh Hạ Anh xin lỗiCô nhẹ nhàng vòng tay qua cổ Lạc Hàn Đông, bú cu cho sếp thì thầm nói: Không có chuyện gì nữa rồi.Ông nội và bà nội đã thức dậy từ lâu, từ sáng sớm bà đã đến phòng Thịnh Hạ xem cô tỉnh giấc chưa, kết quả liền thấy cháu gái mình đang ôm bạn trai nằm trên giường.Bà Thịnh nhanh chóng đóng cửa lại.Ông nội Thịnh muốn đi xem Lạc Hàn Đông đã rời giường chưa thì bị bà nội gọi ra ngoài nhổ cỏ, ông cau mày khó hiểu: Nhổ cỏ gì, mới sáng sớm mà.Kêu ông đi thì ông cứ đi đi. Cô đã nổi giận đùng đùng để lại đơn ly hôn rồi nhanh chóng rời khỏi thôn đến thành phố làm việc.Phương Kiều Kiều mang danh nghĩa dẫn cô đến thành phố để kiếm tiền nhưng thực chất là ngầm bán cô cho một xưởng tư nhân nhỏ, công việc hằng ngày là sản xuất các loại sản phẩm hóa chất, hơn nữa còn ký hợp đồng lâu năm, bị nhốt bên trong nhà xưởng không có cách chạy thoát.Nhiều năm làm việc trong nhà máy hóa chất, sức khỏe của cô ngày càng yếu, về sau mắc bệnh ung thư, ông chủ nhà xưởng đuổi cô ra ngoài. Có vẻ như anh thích gọn gàng, chắc hẳn anh không những có bệnh thích sạch sẽ mà còn mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.Cô tìm thấy một tấm chăn, làm ổ trên chiếc ghế dựa ngoài ban công, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp rồi chìm vào giấc ngủ.Khi Lạc Hàn Đông bước ra, cái anh nhìn thấy chính là cảnh tượng: Cô gái đang lặng lẽ nằm trên ghế dựa, những tia nắng ấm áp màu vàng nhạt chiếu lên người cô, phủ lên khắp cơ thể cô thứ ánh sáng rực rỡ.Làn da trắng mịn của cô như phát sáng dưới ánh mặt trời.Cổ tay trắng nõn nắm lấy chăn, hai tay ôm trước ngực, tư thế ngủ như vậy là do thiếu cảm giác an toàn tạo thành.Anh rũ mắt nhìn người con gái một lúc rồi ôm cô về lại giường, mở tay cô ra rồi vòng qua cổ anh hệt động tác ôm.Thịnh Hạ ngủ li bì không biết trời đất gì nữa.

View more